Đăng ngày 24/05/2024 trong Chuyện trời mưa

Nhỏ và hắn

Nhỏ và hắn
Hôm nay là cái ngày mà có lẽ tôi sẽ được sống lại một chút cái cảm giác ngày xưa ấy. Vẫn hàng cây này, vẫn cái ghế đá đó, cái ghế đá mà đám con gái chúng tôi thường hay tụ tập để bàn tán chuyện xa gần.
Giờ đây nó đã rêu phong hơn nhiều, nhìn nó tôi chợt bồi hồi xúc động, nước mắt như muốn trào ra. Tôi cố kìm nén cảm xúc, đã 6 năm rồi cơ đấy, 6 năm kể từ cái ngày tôi đặt một chân đầu tiên vào cái tuổi 18, tôi bước chân vào giảng đường đại học, để ấp ủ, để nhen nhóm tia lửa hy vọng cho tương lai.
Sau cái ngày ấy tôi đã rất ít khi quay trở lại nơi này và hôm nay là dịp để tôi hồi tưởng, để ngẫm về quá khứ.... mãi đảo mắt nhìn xung quanh thì từ đâu đó một tiếng gọi như réo rắt, rất thân thương , gần gũi !
"Nhỏ ơiiiiiiiiiiii........" - mặt hắn mừng rỡ.
Đúng rồi, chính hắn, không lẫn vào đâu được...cái tên mà ngày xưa khiến tôi phải nhớ mãi cho đến tận bây giờ.
Chợt..giữa không gian trầm lặng của cái nắng chói chang giữa trưa hè..thời gian như dừng lại, không gian xung quanh tĩnh lặng, ký ức ùa về làm tim tôi đập liên hồi, hơi thở tôi như cố bắt nhịp lấy con tim.
6 năm trước...
Bắt đầu một năm học mới, hắn không có gì đặc biệt hay nổi trội trong lớp. Nhỏ đâu chú ý gì đến hắn. Cho đến những ngày cận kề cuộc đại hội lớp, nhỏ mới nghe người ta “đồn đại” về hắn. Hắn học giỏi, kinh nghiệm lớp trưởng lâu năm và theo nhỏ thấy là một người rất năng động nữa. Dần dà, nhỏ bắt đầu chú ý đến hắn.
Vẻ bề ngoài của hắn khiến hắn cũng nhiều phen khốn đốn lắm, nhưng không hiểu hắn là người cố chấp hay là gì mà hắn cứ bỏ ngoài tai tất cả những phiền nhiễu của thiên hạ. Nhỏ cũng không ít lần chọc quê hắn, nhưng rồi chỉ nhận được một nụ cười đáng ghét. Xí, nhỏ không thèm nói chuyện với hắn nữa!!
Nhưng cũng chẳng lâu sau, người ta lại thấy nhỏ cười toe toét sau một lần chọc quê hắn. Nhỏ cũng phải công nhận ở hắn có một sức hút vô hình, khiến cho người khác khó có thể dửng dưng. Nhỏ thì cứ đi hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Con người hắn càng tìm hiểu càng thấy thú vị. Hắn thông minh, gương mặt sáng láng, tính tình hơi lạ đời nhưng thú vị. Nhỏ thích mỗi khi hắn chú tâm vào một công việc gì đó, như giải một bài toán khó hay câu hỏi hóc búa mà thầy cô chêm vào giờ học. Mỗi lần như thế, nhỏ lại thầm khâm phục “kẻ đáng ghét”. Đối với nhỏ mà nói, những tên con trai học giỏi luôn để lại trong nhỏ ấn tượng mạnh hơn người bình thường.
Nhỏ thích những người thông minh, hoạt bát và vui tính nữa. Nhưng hắn thì lại không vui tính xíu nào. Chả biết khi mẹ hắn sinh hắn ra có gặp bão không mà dây thần kinh cảm xúc của hắn chẳng gọi gì là bình thường hết. Đang vui vẻ, hắn ngay lập tức đanh mặt lại, ngồi im một mình, không nói không rằng, lôi cuốn vở ra …..làm toán. Nhỏ lại là một người hòa đồng hết sức, vì thế mà đôi khi nhỏ cảm thấy hắn tỏ vẻ khó chịu khi nhỏ tám quá nhiều trong lớp!!!! Nhưng biết làm sao giờ. Người ta nói: “Cha mẹ sinh con, trời sinh tính”, sao nhỏ biết được. Vả lại thế có gì là không tốt, vừa vui vẻ, vừa biết được nhiều chuyện của thiên hạ.
Nhỏ cảm thấy, nhỏ và hắn ở hai chí tuyến, về cả tính cách lẫn học tập. Tất nhiên, vì hắn mà nhỏ đã cố gắng nhiều lắm. Nhỏ sao có thể để “kẻ đáng ghét” đó qua mặt nhỏ. Nhưng cũng chẳng ít lần nhỏ phải ê mặt vì …thua hắn. Công nhận hắn thông minh thiệt. Nhỏ cũng biết dù thế nào thì nhỏ vẫn thua hắn…
Dần dà, cái tập thể yêu dấu đã chứng kiến không biết bao nhiêu lần đụng độ giữa nhỏ và hắn. Những kỉ niệm thì cứ đầy ắp, cả vui, cả buồn. Có nhiều chuyện xảy ra không theo ý muốn khiến hai đứa bất hòa trong thời gian dài. Thật ra chỉ là mình hắn gây sự thôi. Nhưng nhỏ cũng không trách hắn, bởi nhỏ biết tính sĩ diện cao độ của một tên con trai kiêu kì như hắn. Đôi khi nhỏ lại thấy mình có lỗi nhiều với hắn (mặc dù chuyện đó chẳng liên quan đến nhỏ).
Nhỏ thấy xót mỗi khi chứng kiến sự xuống dốc của hắn, thấy buồn trước những lời nói khó nghe của hắn. Nói chung con người ta sao có thể dung hòa hết mọi chuyện để trở thành hoàn hảo được. Dù sao đối với nhỏ, hắn cũng là biểu tượng cho trí tuệ rồi. Còn một năm nữa thôi, nhỏ sẽ cố gắng lưu giữ hết những kỉ niệm về tập thể yêu quý của nhỏ, về mái trường thân yêu và về …hắn. Nhỏ nghĩ, nếu ngày mai, hắn bước vào một trường đại học danh tiếng, ắt sẽ có nhiều sự hâm mộ, như ngay lúc này đây, một con nhỏ trong lớp vẫn luôn dành cho hắn sự ngưỡng mộ cao nhất.
Có lẽ hắn không biết điều đó, hắn vẫn luôn xem nhỏ là kình địch đấy thôi. Bởi vậy mà nhỏ vẫn luôn phải nén cười trước những hành động trẻ con của hắn. Hắn cũng không biết một điều nữa, phía bên dưới chiếc máy tính trong phòng thực hành mà hắn hay ngồi, nhỏ đã khắc vội lên dòng chữ: “thần tượng ngốc xít”!!!!!! Hắn đúng là ngốc thật! Quá ngốc!
Hiện tại.....
Hắn chạy vội lại bên tôi, giờ đây trông hắn đã chững chạc hơn rất nhiều, gương mặt vẫn lộ rõ cái nét sáng láng như ngày nào.
"À mà này, tớ lớn rồi sao cậu cứ gọi tớ là nhỏ thế, cũng đã 2x rồi còn gì" - mặt tôi tỏ chút giận dỗi "Thì trông cậu vẫn như nhỏ ngày trước mà" - Hắn cười, đầy vẻ trêu chọc tôi "Hứ, làm như cậu lớn lắm đấy... lêu lêu" - Tôi lè lưỡi ra lêu lêu hắn "Ra cậu vẫn còn nhớ tớ à, cứ tưởng quên rồi cơ đấy" - Hắn nhanh nhảu nói "Tớ nhớ cả lớp í chứ, không riêng gì cậu đâu"
..... "Nhỏ này cậu còn nhớ cái lúc mà tớ nói, tớ thích cậu đấy... thật ra... thật ra thì tớ ngượng lắm í" - giọng hắn lắp bắp, đỏ hết cả mặt. "Ơ, thật ra thì thì...thì tớ cũng ngưỡng mộ cậu lắm..." - một chút lút túng trong câu nói của tôi, hai má ửng hồng.
.... Hoàng hôn đang buông xuống, tôi và hắn cứ ngồi đó ngắm mãi cái khung cảnh thân thương ngày nào, cả hai đều lặng im trong cái không gian tĩnh mịch của sân trường. Chúng tôi biết không cần phải nói gì cả vì hơn bao giờ hết, lúc này đây ký ức đang lấp đầy trong tim chúng tôi !
© 2024, Built with 🌨