Anh đứng trên ban công nhà ngoái đầu về phía xa nhìn những dòng người hồi hả, trời mưa rơi tí tách bên hiên nhà,… khung cảnh về đêm thật trầm lặng, cũng đã hơn 10h rồi còn gì, đường sá sài gòn giờ này vốn chẳng vắng vẻ nhưng hôm trời trút cơn mưa khiến ai cũng tranh thủ về nhà sớm hơn mọi khi. Ngoài đường chẳng còn mấy dòng xe chạy nữa.
Mưa lúc nào cũng vậy khiến người ta lại thấy mình nhẹ nhàng, dễ mũi lòng và có cảm xúc bất chợt ùa về hơn bao giờ hết. Anh cười nhẹ như vừa được thỏa mãn điều gì đó, đôi lúc có những câu chuyện tình cờ đến không ngờ, những sự tình cờ luôn khiến người ta cảm thấy thú vị, anh vừa bật bản nhạc kiss the rain thì trời cũng bắt đầu đổ cơn mưa xuống. Có lẻ đây không phải lần đầu tiên anh bắt gặp những sự tình cờ với những cơn mưa mà đã rất lâu rồi, luôn luôn là như thế , cứ hễ mỗi lần anh muốn và thật sự muốn làm điều gì đó thì cơn mưa lại đổ xuống. Âu cũng là một sự tình cờ đến thú vị !
Cứ ngỡ anh sẽ ghét điều đó nhưng không, anh luôn hài lòng với nó dù đôi lúc anh cất tiếng bực bội chửi bới như thằng điên chỉ vì cứ mỗi lần như thế mưa lại khiến anh ướt nhẹp, ướt sách vở , ướt cả bộ quần áo chỉ vừa mới mặc, lạnh lẻo,…Dù thế nhưng cuối cùng anh vẫn thích hòa mình vào những cơn mưa, đã có những lúc anh vật vờ với những trận cảm kéo dài - anh vốn không lãng mạn cho lắm,có lẽ điều đó cũng là cái sở thích bệnh hoạn của riêng anh,nên dù có thế nào đi nữa sẽ chẳng thể có ai có thể thay đổi cái sở thích bệnh hoạn đó...trừ cô.
Châm điếu thuốc, anh thở dài một hơi, khói thuốc nhẹ bay lên nhưng những tâm sự vẫn trĩu nặng trong lòng.
Nhìn xuống phía dưới ban công, thấy có ai đó, hình như là một cô gái đang trú mưa.Có chút gì đó khơi gợi trong tiềm thức của anh. Khi cô gái ngoái mặt nhìn vu vơ đâu đó, anh sững người, không thể nào, như chết lặng, hàng loạt những câu chuyện, những ký ức, những kỷ niệm chợt như một cuốn phim đang tua ngược trở lại trong tâm trí anh.
Ký ức…
Cách đây đã rất lâu rồi, cũng vào một đêm mưa tầm tã, anh vội vã phóng xe lên lề, dựng xe trước cửa, đứng dưới mái hiên để tránh cơn mưa to. Anh nhìn vu vơ như cái công việc mà mọi khi anh vẫn thường làm khi trong đầu anh trống rỗng.
Nhìn ra phía đường xá… chẳng còn mấy dòng xe cộ qua lại, cũng bởi tại cơn mưa to.
Được một lúc, có một cô gái vội vã phóng xe lên lề, đứng trú mưa ngay bên cạnh anh. Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần jean xanh, mái tóc cô thắt con rít dài quá vai một chút, dáng người không cao, nhưng rất nữ tính… trông cô hơi run, có lẻ là vì cơn mưa lạnh - anh tự hỏi. Cô gái đứng đó với cái ánh mắt nhìn vu vơ, như chẳng hề có sự tồn tại của anh trong mắt cô.
Anh chợt phì cười, cớ sao trong đầu anh lại cứ nghĩ cô thật có chút gì đó ngây thơ chỉ vì cô không thèm nhìn anh lấy một cái mà không phải là vì cô kiêu để mà không thèm quan tâm một anh chàng nào khác.
Với cái tính khí của anh thì có lẻ sẽ chẳng bao giờ dám ngỏ lời lấy một câu để mà làm quen một cô gái hay thậm chí đơn giản là một cậu con trai. Thế mà cái hôm ấy anh lại ngỏ lời trước :
“Có lẽ mưa sẽ hơi lâu đấy” – anh cất tiếng, hơi nhỏ.
Cô vẫn nhìn xung quanh về mọi hướng như chẳng có sự tồn tại của anh trong đầu. Anh hơi ngượng ngùng vì có lẽ tiếng mưa rơi quá to đã át đi tiếng nói của anh, trong đầu anh có lẽ anh đang cười chính anh, một nụ cười đùa cợt chính mình. Chẳng hiểu vì lý do gì , nhưng dường như có điều gì khiến anh hơi liều khi quyết định cất lời một lần nữa.
“Mưa thế này còn lâu nữa mới dứt” – anh nói to hơn lúc nãy một chút, tỏ vẻ gì đó hơi ngượng.
Cô gái khựng lại một lúc rồi lại khẽ gật đầu, có lẽ vì hiểu được rằng anh chàng đứng ngay cạnh đang bắt chuyện với mình.
“Cũng đã khuya rồi, cô có cần về gấp không, tôi còn một cái áo mưa…” giọng anh lắp bắp như thể có ai ăn tươi nuốt sống anh, nhưng như thế mới giống cái cách anh vẫn thường.
“Cảm ơn anh, nhưng không cần phải gọi em bằng cô đâu…” cô phì cười vì cái vẻ mặt khù khờ của anh, và cũng bởi vì cái cách anh gọi cô là “cô” . Thật sự có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời có người gọi cô ấy bằng “cô”.
“Ơ…xin lỗi cô…à không, em…” – anh lắp bắp, tỏ chút vẻ e thẹn cứ như là con gái, tay gãi gãi đầu.
“Không sao đâu, hì hì” – cô cười nhẹ. Trông thật dễ thương , anh như bị hút hồn bởi nụ cười này.
Anh thở phào nhẹ nhõm, có lẽ đã trút được cái gánh nặng đầu tiên khi bắt chuyện một cô gái. Cứ như anh vừa giải xong thuật toán của một chương trình máy tính phức tạp mà anh gặp phải. Cả hai mãi trò chuyện mà quên mất rằng trời cũng đã khuya. Cơn mưa vẫn cứ rơi.
“Thôi chết, cũng đã khuya rồi, mưa thế này làm sao về đây” – cô vội ngắt quãng cuộc trò chuyện.
Anh nhanh nhảu mở cái cốp xe, lấy ra một chiếc áo mưa đưa cho cô. Cô luôn miệng từ chối và cảm ơn, nhưng với sự nhiệt tình của anh cô cũng nhận lấy.
“Cảm ơn anh, nhưng em lấy áo mưa thế này làm sao anh về đây”
“Thật ra thì… nhà của anh ngay sau lưng em đấy” – anh mỉm cười.
“Ơ, thế sao nãy giờ anh không vào nhà mà đứng thế” – gương mặt cô đầy vẻ tò mò vì điều đó. Anh thích trông thấy cô như lúc này… rất tò mò !
“Tại vì…vì… anh vẫn thích như thế” – anh cũng chẳng thể lý giải được cái hành động ngớ ngẩn này của chính mình, buộc miệng nên anh chỉ biết trả lời có thế.
“Thôi được rồi, anh cho em xin số điện thoại, hôm sau em sẽ trả anh lại cái áo mưa này” – Gương mặt cô hơi méo xệch đi trông rất tức cười vì câu trả lời của anh, cứ như thể anh muốn giấu đáp án, nhưng vì bản tính có chút kiêu kỳ, cô không thèm hỏi thêm lần nữa.
“À,không cần đâu, em cứ giữ lấy nó chẳng đáng bao nhiêu” – anh cười, một nụ cười nhẹ nhàng.
Mặt anh có chút thay đổi nhỏ, như buồn đi một chút. Có lẻ anh vừa bỏ qua cơ hội để có thể làm quen một cô gái , cái người mà lần đầu tiên trong đời anh dám chủ động làm quen ( nghe có vẻ khó tin nhưng vẫn câu cũ thôi . Vì anh vốn là thế ! )
“Anh cứ cho em số, em nhất định phải trả anh mới được” – Cô gái làm mặt nghiêm nghị .Với tính cách của mình cô muốn phải “hậu tạ” gì đó cho anh mới dứt được cái cảm giác “mang ơn” người khác.
Anh cũng hiểu được vẻ mặc nghiêm túc của cô gái, anh đọc số cho cô “0165705855…”
Một lần nữa cô lại cảm ơn anh, cô mặc lên người cái áo mưa mà anh đưa cho, dắt xe xuống đường cô chào anh một tiếng rồi lại phóng xe đi, để lại một mình anh đứng ngay đó.
Mưa vẫn rơi, anh vẫn đứng đó, có chút gì đó hối tiếc, chút gì đó buồn, chút gì đó của hy vọng, chút gì đó của nhớ nhung,…
Một ngày, hai ngày,… không lâu sau đó tiếng chuông điện thoại vang lê. Anh mở máy đọc tin nhắn “Xin lỗi anh, em mãi bận việc mà chưa trả chiếc ô cho anh, nếu anh rãnh hẹn gặp anh...”
Bừng tỉnh…
Anh vội vã chạy xuống, luôn tự nhủ trong đầu rằng “không thể nào, chắc chắn là không thể” . Mở cánh cửa phía trước, anh tiến lại gần phía cô gái…
“Xin lỗi, em có phải là…” - Anh cất tiếng gọi
Cô gái quay lại, anh không thể tin vào mắt mình, đó là cô ấy, không thể lầm được chắc chắn là cô ấy rồi.
“Em…em…em về lúc nào vậy, sao lại không cho anh hay ! “– Anh lúng túng hỏi cô.
Cô ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì.
“Xin lỗi, em không quen anh, chắc anh lầm em với ai rồi…” - Cô gái trả lời với giọng nhỏ nhẹ. “Không thể nào, em đừng đùa anh thế chứ,…” - Anh tỏ vẻ bối rối “Xin lỗi, nhưng chắc chắn là anh lầm rồi. “ Thần người ra một chút. Anh trấn tĩnh mình lại. Cười thật to một lúc,… “Xin lỗi,nhưng có việc gì thế, anh làm em sợ…” - Cô gái tỏ vẻ ngại ngùng. Anh cố kìm lại tiếng cười, tự đập vào đầu mình vài cái để tỉnh táo. “Xin lỗi em, anh làm em sợ rồi, có lẻ anh nhầm thật. Trông em rất giống một người bạn cũ của anh.” “Không sao đâu ai mà chẳng có lúc nhầm cơ chứ, nhưng cho em hỏi cô ấy có phải người yêu của anh không, em thấy anh có vẻ..” – Cô gái tò mò. “À…ờ… cũng chẳng biết phải nói sao nữa, nhưng chuyện cũng đã lâu rồi.” – anh gãi đầu, cười… “Em đoán chắc là chuyện khó nói lắm anh nhỉ, em rất thích nghe tâm sự của người khác.” – cô gái cười , nụ cười nhè nhẹ với đôi má lúm đồng tiền , trông thật đáng yêu làm sao. Có lẽ bởi cái vẻ mặt ngờ nghệch khi nhận lầm người của anh khiến cô cảm thấy thân thiện mà dễ dàng bắt chuyện.
Anh kể cho cô nghe những câu chuyện mà anh với người giống như cô đã từng trải qua… - Cô cũng không thể hiểu tại sao lại có thể im lặng mà chăm chú lắng nghe câu chuyện của một người xa lạ chưa từng gặp mặt. Hay chỉ đơn giản là để giết cái khoản thời gian chờ đợi cơn mưa dứt hắn !
Cả hai trò chuyện một hồi lâu, cơn mưa vẫn mãi chưa dứt, bây giờ cũng đã hơn 11h rồi. Chả hiểu vì điều gì lại khiến anh rất lâu rồi mới lại có sự cuốn hút với một ai đó như vậy.
“Mãi nói chuyện mà anh quên mất , cũng đã khuya rồi, cơn mưa có lẽ cũng còn lâu mới dứt, em đợi một lát anh chạy vào nhà lấy cho em cái áo mưa.”
“Vâng ạ !”
Anh nhanh chóng chạy vào trong, lục đục một lúc, anh mở yên xe để lấy cho cô cái áo mưa duy nhất mà anh có, đưa cho cô.
Xém chút anh cũng quên khuấy đi mất rằng mình vẫn chưa hỏi tên cô và nếu có thể anh cũng muốn xin địa chỉ để có thể làm quen với cô. Vừa chạy hối hả ra ngoài để đưa cái áo mưa đang cầm trên tay.
“Áo mưa đây em, nó hơi nhỏ, nhưng chắc cũng đủ dùng.” – anh ái ngại khi đưa chiếc áo mưa nhỏ nhắn mà lại vo một cục cho cô
“Cảm ơn anh”
“Mãi nói chuyện mà anh xém chút đã quên hỏi tên em. Em tên gì vậy ?” – một chút ngại ngùng nơi anh
Cô gái cảm ơn anh, khi cô định cất tiếng để nói cho anh biết tên thì bỗng anh đổ gục xuống.Cô vội đỡ lấy anh, chợt bấn loạn, cô không biết là chuyện gì,… gương mặt anh nhợt nhạt,...Cô lấy lại sự bình tĩnh, vội vã cô gọi cho xe cứu thương tới,.. Một lúc sau cô ngồi bên cạnh anh trên chiếc xe cứu thương ấy, gương mặt lộ vẻ lo lắng.
Chiếc xe xa dần xa dần trong màn đêm cùng với cơn mưa kéo dài bất tận, không gian yên tĩnh cùng những tiếng mưa rơi tí tách hòa nguyện vào nhau tạo nên một vẻ đẹp đầy tâm trạng của sài gòn đêm mưa… Đâu đó có một câu chuyện mới lại bắt đầu !