Khi ngước nhìn bầu trời xanh, em thấy "bầu trời vẫn còn đó". Khi ngước nhìn đám mây em nhủ thầm "đám mây đã bay đi". Khi nhìn lại quá khứ, em thấy "anh đã không còn" . Khi nhìn đôi diều hâu bên nhau, em ước gì được như thế.
Nhưng cuộc đời là nỗi đau, ai biết được chiều sâu và bến bờ của nó, em yêu anh và em vẫn yêu anh như ngày đầu bên nhau.
Tích tắc , tích tắc......
Tiếng đồng hồ cứ quay đều , cứ quay đều khiến trái tim em phải đau khổ khi nhớ lại ngày hôm qua, những ký ức hiện về theo tiếng quay nhẹ nhàng của chiếc đồng hồ. Từng làn mây nhẹ nhàng bay, mây bay cho lòng em nhớ anh. Nhiều khi lòng chợt nhớ, nhớ để rồi khóc, những đám mây bay nhẹ nhàng mang theo hy vọng của em, rồi mơ ngày anh và em sẽ lại gần bên nhau, những hy vọng hão huyền, nhưng là hạnh phúc của riêng em.
Chiều dần trôi , nhẹ nhàng mà buồn bã, gợi lại những nỗi đau của em . Nhớ những nỗi đâu anh đã cho em, nhưng em không giận anh vì hơn bao giờ hết khi yêu , anh có thể hy sinh tất cả vì người mình yêu mà phải không anh.
Những ngày mưa,..
Em nhớ những con đường ngày xưa, những ngày mưa , những ngày ta bên nhau thật hạnh phúc. Em nhớ những ngày mưa, một mình em khóc thôi, những nỗi đau làm lòng em như tan thành trăm mảnh, ký ức vội về khi em khóc, những ngày hôm ấy thật hạnh phúc biết bao phải không anh, hạnh phúc là do em, nỗi buồn cũng do em, nhưng đó đã là ký ức. Con đường ấy, ngày nào cũng có em nhưng anh đã ở đâu, anh có phải đã đi xa....
Những đêm buồn....
Hôm nay em đã nhìn thấy anh trên đường, anh có nhìn thấy, anh có nhận ra em, em vẫn yêu anh lắm, không hiểu sao em vẫn còn yêu anh như vậy, chiều trôi qua thật nhẹ nhàng làm em nhớ những ngày cùng nhau vẽ những vần ký ức phải không anh.
Lại mưa, em ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài cơn mưa, em vẫn thấy nhịp tim mình vẫn còn đập vì anh vì người em yêu, em lắng nghe trong tiếng mưa một cách vô vọng, mong rằng ngày mai anh lại về bên em, ân cần, chu đáo và nói với em....
Hạnh phúc ảo của em....
Nhiều lúc em tự suy diễn, anh ngay đây , anh vẫn bên em, nhưng khi quay người tìm anh thì anh không còn đâu nữa. Nhiều khi lòng chợt nhớ những tiếng nói , tiếng cười, thứ anh thích và những hạnh phúc mong manh mà chúng ta cùng tạo ra, những chiếc máy bay giấy nhỏ chúng ta cùng tạo ra vào những ngày gió, ta cùng nhau làm, cùng nhau trao đổi chiếc máy bay nhỏ, những ký ức đó , những niềm vui đó, em không bao giờ quên.
Nỗi đau biến thành bọt biển...
Nỗi đau đến dễ mà cùng dễ biến mất thôi anh à, nó đến nhưng lại làm anh hạnh phúc vì ngày mai khi ánh nắng lên em lại nhìn thấy anh, không phải bên em nhưng chỉ cần anh hạnh phúc, niềm hạnh phúc của anh cũng là của em.
Anh à, hạnh phúc là thế này phải không anh, ký ức vẫn bên em, em sẽ không quên anh, nhưng không thể tiếp tục tình yêu này. Khoảnh khắc này, trong nỗi đau này, hãy cho em biến thành bọt biển, để em quên , rồi ngày mai em sẽ quên, hãy nghe em khóc hãy yêu em dù chỉ trong lúc này....
Chiều dần trôi , nhẹ nhàng thôi.... Từng làn mây nhẹ nhàng bay, bay để đem ký ức của em đi. Cất giấu ký ức, nỗi đau của em vào cõi hư không... Trong một khoảnh khắc, em vẫn rơi lệ....