Tách cà phê vẫn trên tay, ánh nhìn em vẫn hướng về cánh cửa, hình ảnh nhẹ nhàng đưa en vào hư không, những âm thanh vang cao trong đầu, trên tay không còn đôi nhẫn xưa.
Em nhớ anh đã từng hỏi: ’’Cô bé lạ lùng, sao em lại mang nhẫn đôi mỗi tay một chiếc thế huh?”. Lúc đó em đã muốn hét toáng lên rằng:” Tất nhiên là vì em biết anh sẽ không bao giờ tặng em hay xỏ một chiếc nhẫn nào vào tay em cả”. Suy nghĩ ngu ngơ của em, và giờ đây cũng tại nơi đây, nơi anh đã hỏi em hàng trăm lần câu hỏi tại sao đó, thì nay anh đã ở đâu? Có phải anh đã bên chị ấy, người anh yêu, người duy nhất đã chiến thắng em, chị ấy là thế: mái tóc màu ngà, đôi mắt long lanh va trong sáng, chị còn hơn cả một hiện vật giá trị, chị xinh đẹp, lại tài giỏi. Em luôn che giấu tình yêu của mình vì tình yêu của anh về chị ấy, em giấu nó trong cùng tận của nỗi đau, trong vực thẫm tâm hồn em.
Nhiều lúc nhìn cách anh nhìn chị ấy em rất đau, nó buốt sâu vào tâm hồn em như giá lạnh của mùa đông, nó đau đớb đến nhiều lúc em nghĩ mình sẽ không thể đứng vững, nỗi đau đã kéo dài rất lâu, tuy rất đau nhưng em chỉ nhìn hạnh phúc của anh thôi, em không cần anh phải bên em nhưng chỉ mong dù là một lần hãy nhìn em...
Ngày hôm ấy là một ngày mùa đông lạnh leo, anh không gần bên em nữa, vì anh và chị đã hiểu nhau, hai người hiểu rõ hơn và anh không gần bên em nữa. Từ lúc ấy chiếc nhẫn đã không còn nằm trên tay em nữa. Và rồi ngày chiếc nhẫn biến mất mãi mãi đã đến…Hai người giận nhau nhưng vẫn yêu nhau, em biết, em đã đem hai người về bên nhau, để anh có được thứ mà anh mong muốn, để anh có được hạnh phúc, để anh có thứ mà em luôn mong muốn, hơn bao giờ hết và hơn ai hết em biết được không có được tình yêu sẽ đau khỗ, trái tim sẽ rạn nứt như thế nào, nên em chỉ mong muốn thế thôi, anh hãy cười và hạnh phúc vì em, vì người luôn yêu anh, dù anh có thế nào...
Và rồi...
Hai người đã đến bên nhau, chiếc nhẫn xinh xắn mà anh cùng em chọn lựa kĩ càng thật xinh xắn trên tay chị, hôn lễ màu trắng, những bông hồng đã mãi gắn ghép hai người. Những điều em mong muốn chị đã có, và vì thế em ngồi đây, một mình, bên ly cà phê phin thơm mùi sữa và một đôi nhẫn, đôi nhẫn em luôn mang theo và tự nhũ là của anh tặng em...
Có thể gọi em là ngu ngốc khi nhìn anh bước đi cùng chị trên bục thờ tuyên thệ tình yêu, có thể bảo em thật cao thượng vì đã hi sinh quá nhiều,nhưng chẳng phải em cũng đã hạnh phúc rồi sao tuy nỗi đau lâu lâu hiện về, nhưng em biết em hạnh phúc, vì nụ cười và những điều hạnh phúc sau đó của anh....
Trong một lúc, nỗi đau đã trỡ thành niềm vui, hi vọng, ước nguyện và hạnh phúc....Tách cà phê....ấm áp....đôi nhẫn trở thành hơi ấm cuối cùng của anh…
"Để chút hương gửi vào trong gió... Để chút buồn gửi vào trong tim..."