Đăng ngày 18/05/2024 trong Chuyện trời mưa

Bờ vai

Bờ vai
Vụng về, vô dụng, chẳng được việc gì... đó là những gì mà nó suy nghĩ trong đầu... Nó luôn là như thế đã từ rất lâu rồi vì thế nên nó chẳng bao giờ tự tin để tiếp xúc với bất kỳ nhỏ nào cả, nó nghĩ rằng cho dù nó có thích ai và theo đuổi thì người đó cũng sẽ chẳng bao giờ thích nó đâu vì nó chẳng có điểm gì để có thể gọi là khác biệt so với người khác,.. nó rất bình thường hay thậm chí là bất tài.Hôm nay nó dạo trên con đường mà nó vẫn thường đi dạo khi xưa nhưng với một tâm trạng khác.
Ngày trước nó đi vì nó cảm thấy thoải mái, vô tư nhưng giờ nó đi vì nó cảm thấy...cô đơn.. Chưa bao giờ nó lại có cảm xúc lạ thường thế này, nó tự hỏi từng ấy năm trời nó vẫn cô đơn thế mà có sao đâu nhỉ? nhưng sao lần này lại khiến nó khó chịu như thế, nó tìm mọi cách để thư giãn nhưng cảm giác này không chạy ra khỏi đầu nó!
Một câu chuyện đơn giản nhưng tình cờ, khiến nó bây giờ cảm thấy nhơ nhớ. Ngày hôm ấy trên chuyến xe trở về, nó ngồi cạnh một bạn nữ, trông bạn ấy cũng khá xinh, nó chợt nhớ hình như đã gặp bạn ấy ở đâu đó rồi! Suy nghĩ một lát thì nhớ ra rằng bạn ấy từng học chung trường cấp 3, nhưng vì cái tính nhút nhát nên nó chẳng bắt chuyện nổi.
Xe vẫn cứ chạy cứ chạy mãi trong sự lặng im của nó, nó giả vờ ngu ngơ liếc ngang liết dọc để tìm một cái gì đó nhưng thật ra là để xác định chắc chắn rằng bạn ấy đúng là nó đã từng gặp, nhưng lý do khác có lẽ đúng hơn là nó đang liếc nhìn bạn ấy.
Con trai mà, chẳng ai thoát khỏi cái vẻ bề ngoài xinh xắn của các bạn nữ, huống chi là cái thằng chẳng bao giờ có nổi một người bạn gái, đằng này lại có cơ hội để làm quen. Sau hơn 2h đồng hồ xe tấp vào một quán cơm để hành khách nghỉ ngơi, thu hết can đảm nó bắt chuyện với bạn ấy:
  • Bạn học ở trường QH cấp 3 phải không?
  • Đúng rồi, sao bạn biết nhỉ? - Bạn ấy cười và hỏi.
  • À mình trông cậu rất quen, nên hỏi thăm í mà. - Chỉ mới một câu thôi đã khiến nó hơi run rồi
Nó chẳng còn biết nói gì thêm, nhưng ít nhất là nó cũng đã có cái lý do để nói chuyện tiếp rồi.Sau khi hành khách ăn xong, xe lại tiếp tục lăn bánh. Nó vội trở về chỗ ngồi, lúc này lại tiếp tục thu hết can đảm để bắt chuyện thêm một lần nữa...
  • Cậu học đại học gì nhỉ? - mặt nó cười nhưng trông ngu thật
  • À ĐH ....
  • Vậy là mình với cậu cùng trường rồi - Nó chợt mừng thầm trong đầu vì có lẽ có chút hy vọng gì đó rồi.
Chỉ vài ba câu vậy thôi, nhưng khiến nó mừng rỡ lạ thường vì trước giờ, chưa bao giờ đủ can đảm để bắt chuyện với một bạn nữ nào cả.
Sau đó cả hai hay đúng hơn là cả chuyến xe chìm vào trong im lặng, cũng đã hơn 11h rồi nhỉ! Lúc này đa số hành khác đã ngã lưng để đánh một giấc thật dài để giết chết khoảng thời gian mệt mỏi của cả đêm trên chuyến xe. Lúc này nó vẫn chưa tài nào nhắm mắt nổi, vì chả biêt từ bao giờ nó đã bắt đầu bị say xe, đầu nó cứ cảm giác gập ghềnh như đang trên một chiếc xuồng lênh đênh giữa biển.
Nó quay sang phải thì thấy bạn ấy đã ngủ tự lúc nào, nhưng có lẽ cũng chưa ngủ hẳn mà vẫn đang loay hoay quấn lấy cái chăn phủ lấy toàn thân. Có lẽ bạn ấy cũng ngại nếu phải ngả người về phía nó vì bạn ấy là con gái, còn nó vốn cũng thể là người quen gì chỉ sau vài ba câu bắt chuyện. Nó cũng hiểu điều đó nên ráng nép người về một phía chừa thêm một khoảng ghế cho bạn ấy thoải mái hơn. Nó lôi cái phone ra gắn vào điện thoại và tận hưởng những bản nhạc không lời diệu êm mà nó đã tải cả kho.
Nghe nhạc, nhìn xe chạy trong đêm, rất khác biệt so với mọi khi.... Một lúc sau nó cũng đã cảm thấy mệt mỏi, nó ngả lưng vào ghế, thử liếc nhìn sang phải một lát... trông bạn ấy có vẻ hơi gượng gạo khi ngủ trong cái tư thế nghiêng mình sang phải khá lâu, chắc khó chịu lắm... và cuối cùng cái điều gì đến cũng đã đến, bạn ấy có lẽ đã khá mệt và muốn xoay người sang phía nó.. kô biết vì điều gì nhưng bạn ấy đặt cái gối lên vai nó và nghiên người sang trái ngủ một cách ngon lành.
Thật kỳ lạ nó biết bạn ấy cũng chỉ là vì quá mệt mỏi hoặc vì đã ngủ nên không thể kiểm soát được bản thân, nhưng nhưng.... nó cảm thấy ấm áp đến lạ thường... lần đầu tiên trong đời có một bạn nữ tựa vào vai nó dù nó biết chỉ là sự tình cờ thôi và nó biết nếu nó không ngồi ngay vị trí này thì bạn ấy cũng vẫn sẽ làm thế thôi.... nhưng nó không quan tâm vì nó biết ít nhất trong giờ phút này nó cảm thấy nó cũng đã có chút giá trị gì đó, ít nhất bờ vai nó lúc này cũng đang làm điểm tựa cho giấc ngủ của một người... nó cảm thấy nó cũng không hẳn là vô dụng như nó nghĩ,... nó ước gì cái giây phút này sẽ ngừng lại... ngừng lại để có thể khắc ghi toàn bộ những cảm xúc vào tận sâu trong lòng.
Và giờ đây nó chẳng còn muốn ngủ nữa, say xe ư? cũng đã đi đâu mất rồi... trong đầu nó lúc này đây chỉ có một điều là hãy ngồi yên.... và cứ thế xe chạy trong đêm lặng lẽ, lặng lẽ như bản thân nó.... cứ thế cứ thế xe lăn bánh trong đêm cho tới khi trời mờ sáng thì đến nơi,.... cuối cùng cũng đã đến lúc cái khoảnh khắc ấy tan biến.... mọi chuyện lặng lẽ đến và cũng lặng lẽ đi... như chuyến xe này... đến rồi lại đi...nhưng cảm xúc vẫn sẽ còn đọng lại trong lòng nó...để giờ đây khiến nó cảm thấy cô đơn... giá mà có ai đó bên nó lúc này!
© 2024, Built with 🌨