Khi hay tin cô đã chính thức nhận lời làm bại gái của người khác, hắn như chết lặng… Cô xinh xắn, hồn nhiên, vui tươi, nhí nhảnh và rất đáng yêu.Hắn thích cô thật lòng, thích tất cả từ những hành động cử chỉ nhỏ nhặt của cô, hắn thích cái cách cô hờn giận, thích cái cách cô kể về những thần tượng của mình dù rằng hắn nghe mà chẳng hiểu gì hết nhưng hắn vẫn cười vẫn để cô luyên thuyên cả ngày với hắn, vì với hắn chỉ cần được ngồi cạnh cô, được chở cô dạo khắp phố sài gòn đã là niềm hạnh phúc mà hắn cảm thấy ấm áp lòng mình.
Còn hắn, một anh chàng công nghệ thông tin chẳng có lấy điều gì để gọi là nổi bật, trông ngoại hình thì hắn cũng rất bình thường, ăn mặc chẳng lấy gì gọi là hợp thời trang, hắn không giỏi thể thao, lại chẳng có một thân hình đủ lớn để có thể tạo được sức hút với phái nữ, vốn là dân máy tính nên hắn giao tiếp rất kém việc hắn kể cho cô những câu chuyện chẳng bao giờ tạo được sức hút cho cô cả. Tình yêu của hắn dành cho cô càng lớn thì càng khiến hắn cảm thấy tự ti càng nhiều.
Hắn cặm cụi làm tốt những lời nhờ vả của cô, cặm cụi nuôi dưỡng tình yêu với cô, cặm cụi chờ đợi ngày cô sẽ nhận ra tình yêu thầm lặng trong hắn.
Khi cô bảo với hắn rằng, cô đã chấp nhận lời tỏ tình của một người khác, trong lòng hắn đầy sự ngỡ ngàng, bất ngờ trước quyết định của cô, bởi mới hôm trước đây, cô còn bảo với hắn rằng cô vẫn chưa thích ai cả và hơn thế nữa là bởi vì hắn yêu cô… Hôm ấy, hắn chở cô về sớm hơn mọi khi với cái lý do rằng hắn đang mệt muốn về sớm.
Hắn chợt cảm thấy giận, thấy buồn, thấy cô đơn, hình như hắn đã mất cô thật rồi…hắn sợ, hắn rất sợ, bởi hắn đã từng tự nhủ long mình đừng thích ai cả vì hắn biết rồi hắn sẽ vấp ngã, với hắn thất bại trong công việc hắn có thể cố gắng vươn lên và có thể nhanh chóng xóa tan những suy nghĩ khó khăn ắy, nhưng về mặt tình cảm hắn rất yếu ớt nhưng rồi tình cảm của hắn dành cho cô đã lấn át lý trí của hắn, mỗi ngày tình cảm ấy lại lớn dần lớn dần lên, nó gần như đã ăn vào mọi ngóc ngách trong trái tim hắn. Hình ảnh của cô dần xuất hiện ngày một nhiều hơn những giấc mơ chẳng giống ai của hắn.
Giờ đây hắn muốn nói với cô rằng rằng hắn yêu cô nhiều, nhiều lắm nhưng có lẽ đã quá muộn rồi. Những ngày sau đó, hắn loay hoay với ý nghĩ giữ chân cô lại, với ý nghĩ làm sao để bày tỏ tình cảm với cô. Nhưng xét cho cùng, cô đã thích người khác mất rồi. Thế có nghĩa là, hắn đâu có ý nghĩa gì lớn lao với cô đâu. Chỉ là một gã bạn thân, không hơn không kém. Hắn sợ, sợ nếu nói ra hắn sẽ mất cô, mất cả cái tình cảm tốt đẹp bao nhiêu năm giữa hắn và cô. Dù sao, cô cũng đã không lựa chọn hắn, hắn hiểu rằng cái gì vốn không thuộc về mình thì mãi mãi vẫn không thuộc về mình.
Một ngày kia hắn hẹn cô uống café, khi gặp cô trông cô vui vẻ hơn lúc trước rất nhiều, có lẻ bởi cô đã có một người bạn trai rồi và người đó không phải là hắn. Luyên thuyên một buổi, đôi lúc cô cứ mãi kể về anh chàng của cô, khiến hắn cảm thấy khó chịu nhưng ngoài mặt hắn vẫn tươi cười với cô như thường. Khi chở cô về nhà, đồng hồ cũng đã 11h rồi,… cô xuống xe bước vào nhà. Hắn vội tặng cho cô ba con hạc mà hắn đã gấp sẵn vào đêm qua, cô cảm ơn hắn và bước vào trong. Hắn lủi thủi lái xe về, lần này hắn phóng nhanh và nhanh hơn cả mọi khi , bỗng trời đổ mưa, những giọt mưa như đang khóc thầm thay cho con tim hắn, hắn phóng như điên như dại, trời lạnh, lạnh lắm nhưng hắn không cảm thấy điều đó, hắn thấy dễ chịu hắn muốn đi dưới trời mưa như thế này thật lâu hơn nữa để những giọt mưa có thể làm xua tan đi nỗi buồn trong lòng hắn, có thể cuốn trôi đi những tâm tư của hắn, nỗi nhớ của hắn về cô.
Hôm sau, vì có một số việc đột xuất nên hắn phải về quê. Có lẽ như thế sẽ tốt hơn cho hắn, tạm thời rời xa cái không khí ồn ào, náo nhiệt, đầy bon chen xô đẩy của sài gòn sẽ giúp hắn phần nào nguôi ngoai bớt nỗi buồn.
Nhưng có lẽ là không…Gần một tháng trôi qua, hắn vẫn nhớ tới cô, mỗi tối hắn vẫn đạp xe dạo quanh những con phố quê hắn, cái công việc mà hắn vẫn thường làm từ trước khi hắn bắt đầu đặt chân vào sài gòn, khi đã quen với việc đi dạo lúc nào cũng có cô ngồi sau, giờ đây hắn cảm thấy vắng vắng, bỗng hắn cất nhẹ một tiếng gọi tên cô, nhưng lần này đã chẳng có tiếng trả lời nào từ sau lưng hắn. Một sự im lặng đến đáng sợ.
Gần một tháng nay, tối nào cũng thế hễ hắn đi dạo vòng bờ biển rồi lại ghé một tiệm nước nào đó là hắn lại uống vài chai bia, thứ nước uống mà hắn chẳng yêu thích nào bởi vị đắng của nó. Nhưng giờ đã khác rồi, hắn lại cần nó để đêm về hắn có thể ngủ thẳng giấc mà không phải nghĩ ngợi gì nhiều nữa.
Một hôm, hắn say hơn mọi khi, bỗng có tiếng điện thoại vang lên, hắn chẳng nghĩ ra được ai gọi cho hắn vì gần như từ lúc hắn về quê chẳng có lấy một cú điện thoại từ bất cứ ai cả. Một giọng nói nhỏ nhẹ văng vẳng bên tai hắn “anh đang làm gì thế đã lâu rồi em không thấy anh liên lạc cho em, có phải anh đã có bạn gái rồi nên quên em phải không…”. Bỗng từ đâu đó hai dòng nước lăn dài trên đôi má gầy hốc hác của hắn, không kìm được cảm xúc, hắn đã khóc, khóc như một đứa trẻ. Dòng thời gian như ngưng đọng lại, hàng loạt ký ức như cùng lúc ùa về trong tâm trí hắn,…
Hắn nhớ… những buổi hò hẹn đi xem phim, nghe nhạc của hắn và cô
Hắn nhớ… lần ấy khi cô bảo thèm ăn xôi và chỉ cho hắn một quán ven đường, hắn quay xe ghé vào và cuối cùng cả hai phải lủi thủi đi ra khi biết rằng đó là quán nhậu.
Hắn nhớ… những lần hắn qua nơi cô ở chơi game cùng cô, hắn luôn nhường cô thắng nhiều, để rồi khi ấy cô huyênh hoang, đắc thắng và chê hắn chơi dở quá.
Hắn nhớ… những buổi đi hát hò cùng cô, chẳng hiểu sao hắn lại luôn luôn được điểm cao hơn dù hắn hát chẳng mấy hay
Hắn nhớ…nhớ..nhớ…và nhớ…
Thời gian lại tiếp tục trôi qua, hắn đạp xe về mà lòng nặng trĩu, có lẽ hắn đang tự dối lòng mình rằng hắn đã quên cô nhưng thật ra hắn là người hiểu hơn ai hết. Càng xa cô hắn lại càng nhớ cô nhiều hơn, và hắn ước gì nếu có cơ hội một lần nữa chắc chắn hắn sẽ không đánh mất cô không để cô phải rời xa hắn dù gì chỉ một ngày !
Một tuần rồi lại hai tuần nữa trôi qua…hắn vô lại sài gòn để tiếp tục những gì còn giang dở của hắn. Khi vừa đặt chân xuống bến xe, có tiếng điện thoại vang lên, đầu bên kia điện thoại bỗng có tiếng nói cấp bách thống báo một tin mà hắn chẳng thể nào làm ngơ được, cô ấy bị tai nạn vào tối hôm qua hiện đang phải nằm viện , vết thương khá nặng.
Ngay lập tức hắn vội vàng bắt xe để nhanh chóng có thể đến bệnh viện nơi cô đang nằm. Khi hắn tới nơi thì cô vẫn còn đang trong tình trạng hôn mê, bác sĩ cho hắn biết rằng cô ấy sẽ còn hôn mê trong vài ngày nữa. Giờ đây có lẽ là lúc hắn làm tất cả cho cô, hắn quyết định ở lại trong bệnh viện để tiện việc chăm sóc cho cô,… vì hắn biết ở trong này cô không có nhiều người thân. Khi cô đã tỉnh, sức khỏe vẫn còn yếu, hắn đã ở bên cạnh cô đút từng muỗng cháo, gọt từng vỏ trái cây cho cô một công việc mà hắn cảm thấy rất khó khăn bởi hắn có mấy khi đụng đến đến dao đâu. Cô hỏi thăm hắn rất nhiều chuyện, nhưng hắn chẳng muốn trả lời,…
Biết cô vốn thích ăn bánh tiêu nên lần nào đến thăm cô hắn cũng mang theo một ít cho cô ăn. Giờ đây cô đã khỏe hơn nhiều rồi và cái số lần mà hắn đến thăm cô cũng ít dần hơn hắn. cho đến một ngày hắn không còn đến thăm cô nữa.
Một thời gian sau cô xuất viện....trông cô vẫn xinh xắn như ngày nào, bề ngoài là thế nhưng bên trong cô kể từ cái ngày gặp lại hắn lòng cô lại chất chứa nhiều tâm sự hơn nữa, hàng loạt câu hỏi hiện ra trong đầu cô mà cô không thể nào lý giải nổi !
Thật ra thì cái khoảng thời gian hắn về quê không biết được rằng cô đã chia tay anh chàng kia chỉ vì cô cảm thấy cô không hề yêu anh,mà chỉ bởi mong muốn nhất thời của cô là có một người bạn trai để cô có thể ở bên trong những lúc cô cần, nhưng rồi cô đã hiểu rằng nếu đã không yêu thì anh có làm gì cũng chẳng thể giúp cô xoa dịu được tâm tư của mình.
Đêm ấy khi khi cô ngồi bên cửa sổ để ngắm nhìn dòng người qua lại tấp nập trên con phố đang ướt đẫm vì trời mưa. Vang lên trong căn phòng cô đang ngồi là giai điệu bài hát Until you.Miệng cô ngân nga theo lời ca sĩ:
”…It feels like nobody ever knew me until you knew me Feels like nobody ever loved me until you loved me…”
Cô xuống bếp để tìm gì đó ăn, bỗng cô thấy cái bánh tiêu để trên bàn, cô lại muốn ăn thêm nữa, chợt không hiểu sao cô lại gọi cho hắn…”anh có thể mua giúp cho em bánh tiêu được không” hắn bảo “ừm, anh sẽ đến liền”. Cô quay lại bên cửa số để chờ đợi hắn, đằng sau lại có tiếng gọi của em gái cô “chị ơi, có chữ bên trong con hạc…” ra là cô em gái nghịch ngợm tháo hết 3 con hạc mà lúc trước hắn tặng cô và đã được cô để bên một góc tủ.
Cô đâu biết rằng bên trong ba con hạc lại chứa đựng điều mà tận sâu trong đáy lòng hắn rất muốn nói với cô. “Anh yêu em” , đó là những gì mà hắn đã viết trên ba con hạc, cô đọc xong mà lòng chợt bàng hoàng xúc động. Tiếng gọi cửa vang lên từ phía trước nhà cắt ngang dòng suy nghĩ, vội vã cô chạy ra mở cửa…là cái bóng dáng ấy, là con ngừoi ấy, là hắn.
Người hắn ướt đẫm vì trời mưa, túi bánh tiêu hắn cầm trên tay vẫn được bao trọn bên trong một chiếc túi khác để tránh bị ướt mưa. Cô chẳng biết tại sao lần này lại khác, tim cô đập loạn nhịp khi gặp hắn, cô chẳng thể nói gì nhiều hơn với hắn ngoài hai chữ “cảm ơn”. Hắn cười, nụ cười vẫn nhẹ nhàng như ngày xưa ấy, cái ngày mà hắn và cô vẫn còn rong ruổi dạo khắp phố phường sài gòn. Trước đây hắn vẫn cười như thế nhưng nó chẳng khiến cô cảm thấy nhói trong tim như thế này !
Hắn nhè nhẹ nói “gửi em, anh đi nhé” rồi quay đi bước về phía xa trong cơn mưa tầm tã, mỗi lúc một nặng hạt hơn, bóng hắn dần khuất trong cơn mưa. Quay mặt vào trong bỗng cô khựng lại, một điều gì đó trong trái tim cô mách bảo với cô rằng, hãy trân trọng lấy người mà mình thật sự yêu thương. Không suy nghĩ gì nhiều hơn, cô vội chạy về phía hắn, mặc cho cơn mưa làm cô ướt sũng và nó khiến cô lạnh buốt .
Cô ôm hắn từ phía sau, một cái ôm đủ chặt, không quá siết cũng không quá buông nhưng đủ để níu giữ chân hắn dừng lại. Trong cơn mưa lớn, chẳng thể biết được cô có khóc hay không nhưng đôi mắt cô đã đỏ hoe lên. Hắn không hiểu chuyện gì, vội tìm cái gì đó để che mưa cho cô, nhưng không hắn đã không thể làm điều đó vì cô đã ôm chặt lấy hắn. Một giọng nói thì thầm, như đứt quãng phát ra từ phía cô “Em…yêu…anh”. Hắn như người vừa bước từ cõi mộng ra và không chần chừ hơn nữa hắn quay lại ôm cô vào lòng và nói “Anh yêu em” một lời nói xuất phát từ tận sâu trong đáy lòng hắn . Dưới cơn mưa lạnh buốt đang có hai tâm hồn sưởi ấm cho nhau…
"Tâm hồn anh gửi muôn ngàn hạc giấy
Đến một ngày hạc cất cánh bay xa
Mang hạt giống của bao điều kỳ lạ
Xây chân trời mơ ước của đôi ta...
Ước một ngày em hiểu được lòng anh
Hiểu nó rộng dài và bao la đến thế
Như trăm sông cùng đổ về một bể
Anh sẽ tìm được hồn mình trong chính biển tình em..."