Không biết tự khi nào mà anh đã quen cái cuộc sống như vậy, một năm, hai năm, ba năm và nhiều năm trôi qua. Anh vẫn là anh vỗn dĩ như cái thuở ban đầu gặp em, những cái chạm tay ngần ngại, những cư xử phản ứng không mấy là bình tĩnh như mọi khi anh vẫn làm. Sau lưng em anh có thể là một người tự tin với những gì từng trải, trước mặt em anh chỉ là một anh chàng khờ ngô nghê như những phút đầu gặp gỡ ngày nào.
Đã rất lâu rồi nhưng mỗi khi chạm mặt em anh lại vẫn cứ lung túng như thế, nếu là trước kia có lẽ anh sẽ chẳng làm lạ gì nhưng với cái tôi hiện tại cũng đã nhiều năm từ lúc quen em sao anh vẫn không thể giữ vững đôi tay mình mỗi khi chạm mặt.
Em vẫn thế dù ngoại hình có thay đổi biết bao, nhưng sao cái tâm em vẫn vậy, vẫn vô tâm vô tư với anh như ngày nào. Anh đã từng không ít lần mệt mỏi buông xuôi tự dừng bước tự nhủ với lòng rằng sẽ chẳng bao giờ gặp lại em nữa. Vốn dĩ nó sẽ là kỷ niệm đẹp nhưng những tin nhắn từ em, những câu từ đôi chút ngọt ngào sẽ anh mũi lòng. Có phải vì anh yếu đuối không, hay bởi anh vẫn còn yêu em rất nhiều. Nếu bảo anh yếu đuối anh tự tin chắc rằng là không, anh đủ bản lĩnh để vứt bỏ bất cứ điều gì cản bước mình đến với mục tiêu mà anh mong muốn nhưng riêng với em, anh không nỡ... có lẽ ít nhiều trong anh vẫn còn nuối tiếc những kỷ niệm mà anh đã cố gắng vung đắp mỗi khi cạnh em.
Vốn dĩ anh cũng là một người vô tâm, anh ghét điều đó, nó thật sự chẳng tốt đối với mọi người xung quanh chút nào. Anh dần thay đổi nhưng rồi khi gặp em anh lại bắt gặp lại chính bản thân mình phản chiếu trong ấy. Chả nhớ ngày xưa anh đọc ở đâu được câu này nữa "con người muốn tồn tại, phải học cách thích nghi, phải học cách làm quen dần với những thay đổi trong cuộc sống". Anh phải tập làm quen với cái tính vô tâm, cái tính lạnh nhạt, cái tính thờ ơ với người yêu , mặc dù đấy là cái tính mà anh không thích một chút nào hết. Bởi vì hiểu nên anh đã cố gắng dành tất cả những sự quan tâm có thể đối với em. Anh sợ em sẽ thiệt thòi vì những lúc vô tâm thờ ơ của mình. Anh sợ anh sẽ không thể mang cho em những điều tốt đẹp nhưng những chàng trai khác dành cho cô gái họ yêu...
Yêu em, yêu một người vô tâm, là những khi anh và em có mâu thuẫn, là những khi anh và em có giận hờn, đấy là lúc anh mệt mỏi, đấy là khi anh phải vứt cái tôi của một người đàn ông đi để chủ động làm hòa trước. Yêu em là những ngày nhắn tin hỏi han chăm sóc nhưng đổi lại sau hàng loạt tin nhắn của anh chỉ là vài dòng ngắn ngủi thờ ơ. Hoặc chỉ đơn giản là chờ đợi để rồi đáp trả bằng một vài chữ cụt lủn "Uah".
Anh quen rồi...
Nhiều lúc, em bỏ mặc anh bơ vơ với cái suy nghĩ, liệu rằng anh có quan trọng với em ? Liệu rằng em có yêu anh như những gì anh đang tưởng tượng ? Một thứ tình yêu chơi vơi, khó tả , nhưng anh vẫn chọn nó, anh vẫn chọn cách chúng mình yêu nhau như vậy, yêu như không yêu, có lúc ngọt ngào đến kì lạ, nhưng có lúc lạnh nhạt đến nhói lòng...
Yêu em, anh khù khờ đến lạ có những điều anh lại đặt cho em lên trên cả chính bản thân mình,có những thứ rất đỗi bình thường thôi nhưng liệu em có cảm nhận thấy. Có những lúc túi anh rỗng tuếch nhưng lại vẫn cố gắng dắt em đi những quán ăn thú vị bởi anh biết em rất thích những điều mới mẻ, những lúc em gặp khó khăn xoay trở tiền bạc, anh cũng cố gắng giúp đỡ... Chuyện sẽ chẳng có gì nhưng nó lại là cả một vấn đề đối với một thằng con trai với đồng lương còm cỏi như anh, anh cũng có những hoá đơn cần thanh toán mỗi tháng, anh cũng phải ăn những bữa cơm hăng ngày, liệu em có hiểu.
10 cuộc nói chuyện, có lẽ 9 cuộc là do anh chủ động bắt chuyện trước, còn 1 lần là vì có việc, em mới tìm đến anh... Nhiều lúc bản thân ngồi trông ngóng, chẳng cần gì nhiều ngoài 1 tin nhắn "Anh đang làm gì vậy? Anh ăn gì chưa? hay đơn giản vẻn vẹn 3 từ em nhớ anh" Nhưng chẳng có, lại hụt hẫng, lại chạnh lòng. Nhưng không sao, yêu em, anh quen rồi.
Anh từng buồn từng hỏi sao em không nhắn tin anh, em bảo với anh rằng anh có thích em nhắn tin trong sự ép buộc không, tất nhiên anh không thích. Nhưng em biết không có đôi lúc anh rất bạn rộn, tay anh tất bật không ngừng, anh điên cuồng với công việc, nhưng đâu đó phảng phất trong anh rằng nếu đặt em vào vị trí của anh có lẽ em cũng đang mệt mỏi lắm, một đôi dòng tin nhắn an ủi có lẽ sẽ tốt hơn. Anh lại thêm dày vò vì cái tôi của anh không cho phép, "tại sao lại nhắn tin cho em khi hầu như chẳng mấy khi em nhắn tin cho anh ??" , nhưng cuối cùng vì thương vì yêu anh vẫn nhấc điện thoại lên và nhắn đôi dòng cho em. Không biết là đúng là sai nhưng anh thấy nhẹ nhõm biết dường nào. Ít nhất anh vẫn mong em tin rằng em luôn có anh đâu đó bên cạnh !
Có những lúc anh cảm thấy mệt mỏi, có những lúc anh cảm thấy chán nản vì cái tình yêu mà bản thân đang cố níu giữ, thì em lại ngọt ngào, lại nồng cháy, lại làm anh có cảm giác yêu, lại làm anh quên hết mọi giận hờn, lại làm anh quên hết mọi nghi ngờ suy nghĩ ... Mặc dù những lúc ấy là những lần rất rất hiếm hoi em thể hiện, anh luôn bị xoay quần trong cái tư tưởng em có yêu anh không ?
Em yêu anh theo một cách thật kì lạ, phải chăng bản tính em trẻ con, vô tâm vô tư quá mức, hay tại anh chưa đủ sự quan trọng, để em dành cho anh 2 chữ "quan tâm"?
Có những lúc anh tự mình lẩn trốn em, muốn trở lại là cái tôi của chính mình. Ừ thì sẽ buồn sẽ đau đấy nhưng như thế anh nghĩ sẽ tốt hơn cho anh , có lẽ em có quá nhiều sự lựa chọn, nên việc thiếu vắng anh trong cuộc sống cũng sẽ có khối người nhảy vào để lấp đầy. Có lẽ anh hơi ảo tưởng, ảo tưởng khi nghĩ rằng mình đã từng quan trọng trong em. Có lẽ vì những giây phút em ngọt ngào, nên anh nghĩ 2 đứa mình sẽ có tương lai ..
Có lẽ em khác người, có lẽ em yêu theo cách của riêng em, lúc lạnh nhạt, lơ đãng, nhưng có lúc lại nhẹ nhàng ấm áp đến lạ thường.
Nhưng yêu em, anh đã học cách làm quen dần với nó, học cách nhặt nhạnh những yêu thương nhỏ nhoi để nuôi dưỡng cho trái tim nhỏ bé luôn hạnh phúc. Là vì yêu em. Nên anh sẵn sàng chấp nhận, là vì yêu em, anh tin em cũng yêu anh, nhưng theo cách đặc biệt mà chỉ em mới có... Anh đã từng nghĩ vì em đặc biệt nên anh sẽ yêu em theo cách đặc biệt nhất nhưng anh đâu biết rằng đó là sự ngu muội ấu trĩ nhất của 1 thằng đang yêu, anh chọn im lặng, ở sau và che chở cho em mỗi khi em cần.
Anh nói "Anh quen rồi", liệu em có hiểu điều anh đang muốn nói, hay lại lẳng lặng vô tâm không một chút suy nghĩ? Vẫn thích nắm bàn tay nhỏ của em đi dạo bất cứ nơi đâu. Vẫn thích hôn trộm em một cái thật nhẹ nhàng. Em thích cũng được, không thích cũng được bởi...anh quen rồi, nhưng anh rất thích điều đó.
Hiện tại khi trái tim anh vẫn còn nhịp đập thổn thức vì yêu em, chỉ mong em có thể hiểu rằng. Tình cảm không phải là thứ xây dựng từ một phía, anh không phải cây cỏ để có thể chống chọi đón gió một mình..., anh không thể mãi nhắn tin cho em, anh không thể mãi hỏi han em, anh không thể mãi theo dõi và lo lắng cho em,... Vì anh đã bắt đầu thấm mệt, cuộc sống xung quanh đã đủ áp lực, áp lực công việc, áp lực gia đình, áp lựng từ mọi thứ, nên nếu có thể anh chỉ mong rằng em không phải là một thứ áp lực đè lên anh nữa, sẽ là một điều gì đó dịu dàng đến bên cạnh anh những lúc anh chùn chân mỏi gối.
Nếu một lúc nào đấy em không còn nhận được tin nhắn của anh hay một lời hỏi han quan tâm, không một cuộc hẹn thì hãy hiểu và thông cảm cho anh nhé. Lúc ấy có lẽ anh mệt mệt thật rồi, chỉ muốn dừng lại nghĩ ngơi thôi em à. Thay cho lời tạm biệt sẽ là 2 chữ "lặng im", bởi sẽ thật khó lắm để anh có thể nói điều gì đó như là chia tay. "Lời yêu khó nói, nhưng để không nói lời yêu ấy có lẽ... còn khó hơn"
Còn giờ giờ đây, khi mình vẫn còn đứng đâu đó trong cuộc đời của nhau, anh cũng lớn rồi, cũng chẳng suốt ngày dày vò mình với cái suy nghĩ "tại sao em không yêu anh" hay "em đã từng yêu anh chưa" nữa. Còn nhiều thứ đáng để anh suy nghĩ , lo lắng và quan tâm hơn. Nếu sau này em có yêu một ai khác, thì đừng yêu họ, theo cách em đã yêu anh.
Còn anh, anh không dám chắc là anh sẽ quên em, và anh cũng chẳng biết nên làm gì để quên em nữa, anh nhớ, thì anh vẫn sẽ nhớ, nhưng một khi mình chẳng còn yêu nhau, chẳng còn nói chuyện , chẳng còn quan tâm nhau. Thì dần dần cái cuộc sống thiếu em , thiếu người mà anh đã từng yêu nhất. Thì vẫn vẻn vẹn trong câu nói ấy !
Anh quen rồi !
"Có những người sợ cô đơn nên đành chọn và yêu sai người nhưng cũng có những người như anh không muốn chọn yêu sai người nên chấp nhận cô đơn"
(Trích tâm sự một anh chàng cũng đang lạc lõng như tôi và gửi gắm những điều riêng...)
"Quên anh em quên một người yêu em Còn quên em ,anh quên đi cả cuộc đời..."