Giá mà một lúc nào sài gòn có một lúc lạnh thật lạnh, để được mặc chiếc áo ấm đã lâu không đụng tới. Được choàng một cái khăn len quanh cổ, được đút hai tay vào chiếc áo khoác ngoài để chống chọi lại những cơn gió lạnh một cách cuồng nhiệt cùng hơi ấm từ trái tim thở ra bao trùm lấy không gian lạnh lẽo.
Ấm áp là khi...
"Ấm áp không phải là khi ngồi bên đống lửa mà là ở bên cạnh người bạn thương yêu. Ấm áp không phải là bạn mặc một lúc hai,ba áo mà là khi bạn đứng trước gió lạnh, từ phía sau có một ai đó khoác lên bạn một tấm áo.
Ấm áp không phải là khi bạn nói ấm quá mà khi có người thì thầm với bạn “có lạnh không” . Ấm áp không phải là khi bạn dùng hai tay xuýt xoa mà là khi có tay ai khẽ nắm lấy bàn tay của bạn .
Ấm áp không phải khi bạn đội chiếc mũ len mà là khi đầu bạn tựa vào một bờ vai tin cậy…"